|
1. Con đường chở đầy
những sớm mai đi vẫn đợi
Những ngón tay đồng thiếp đâm chồi xanh xao ngọn ấu thơ thương
tật sót lại trong bảo tàng ký ức hoang dại loang loáng gam màu vàng đất cô
đơn cùng tận.
Những ngón tay bụi phấn phù điêu vô lượng một thời vào lớp học
nẩy mầm liều lĩnh xanh biếc ngọn ấu thơ phục sinh trước bình minh của gió
biển và rừng uất hương xôn xao tiếng chim buổi sớm mai con đường vẫn đợi lên
đồi thông vang bóng.
Những ngón tay phơi mở róc rách như hơi thở của giòng chảy thứ
ngữ vựng mù sương lâm viên che phủ mờ mờ ngọn hải đăng Le Beau Rivage trùng
dương dạt dào con sóng vỗ khát khao bờ bãi đến.
Những ngón tay no tròn hư ảo gõ nhẹ dạ khúc cho chim trên phím
đàn hoang tưởng giòng thời gian chảy mềm bờ vai pho tượng buồn trong công
viên đời người như một cõi tình phai chìm khuất hồ mắt em xa lạ chôn dấu hẹn
hò lạc loài một góc trời gọi mời nương náu.
Những ngón tay tầm gởi buổi sớm mai khi mặt trời hôn gót chân em
thềm cỏ ướt những giọt nắng tan vỡ diệu kỳ trong đất ấm ta tan vỡ cả một bình
minh róc rách bên bờ suối cạn khô cùng với những viên đá cuội phơi mình chan
chứa chút lòng riêng co rúm chiếc lá mùa thu vàng rụng đầy trí nhớ âm vang
xào xạc con đường vẫn đợi nhịp bước nôn nả về một ngày rồi một ngày như còn
ngày nào nữa bếp khuya nhen nhúm lửa.
Con đường nhỏ còn chưa nói con đường chở đầy những sớm mai đi
vẫn đợi mùa thu đến phơi phới dặm trường giữa tồn sinh thay lá úa.
2. Khứu giác thơ thơm mùi
lá mục
Và như thế ngày thêm khoảng trống tượng hình tâm thức nhớ hoài
vòng môi tím mềm vỡ nức cơn mê giã từ trên lối nhỏ con đường xưa còn chưa
biết có những con đường chở đầy những sớm mai đi vẫn đợi.
Trăng của giòng sông chảy tràn bờ bãi qua ngực em mộng mị biêng
biếc chiêm bao rộn rã thân xác nóng khát rần rật hiện hữu sâu thẳm rệu rã lời
thơ phục chế quá khứ vằng vặc lặng tắp cơn đau nứt ra như mây như mưa lay lắt
bầu trời ý niệm và rừng cây xôn xao mùa gió bấc.
Vũ trụ ngẩn ngơ tái sinh trong giây phút đầu tiên em khoả thân bước
ra vũ trụ soi mình tắm gội trong giòng suối thời gian chảy xiết qua triền vực
tồn lưu xô đẩy theo những hạt mầm mùa sau ẩn chứa thần linh trôi ra biển hát.
Lá vũ khúc vô thường của đất thai nghén trái cây vỡ lòng ngai
ngái thổ ngơi em là khi mùa màng rịn ứa mật trong trăng buổi chiều cơn mưa
lạc loài chợt đến cứa nghiến hoàng hôn phủ phê lớp triều cường vỗ về con sóng
vỗ.
Và như thế ngày thêm khoảng trống tượng hình càn khôn đâm gai cư
trú thay màu đổi dạng nếp gấp ký ức phía dưới rốn em hoa lá say mềm và thông
điệp của nàng thơ viết gởi cho mùa xuân nguyên khai phôi phai màu cổ độ.
Lake-Tahoe-ơi-Hồ-Treo có cả một thiên thu còn trắng trời tuyết
phủ
mùa thu ơi vàng phơi giữa dặm trường xưa tồn sinh thay lá úa
trái cây vỡ lòng ngai ngái thổ ngơi em
ta từ buổi ban sơ ngơ ngác đến bây giờ còn chưa biết
con đường nhỏ còn chưa nói con đường chở đầy những sớm mai đi
vẫn đợi
bước em về
khứu giác thơ thơm mùi lá mục.
HẢI PHƯƠNG
Tháng
giêng 2004
ở San
Jose
|
Tuesday, November 14, 2017
Trái cây vỡ lòng ngai ngái thổ ngơi em
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment