Đọc thơ ngoài hải cảng cô đơn đờ đẫn gió
đoạn thơ sao chép lại của thần linh trong khi thượng đế vắng
mặt (vì quá ham chơi) co dãn độ cong đức hạnh bấu chặt vào tiền kiếp hở hang của
đá nẻ vong thân tư lự.
Đọc thơ ngoài hải cảng cô đơn đờ đẫn gió
thời gian tím ngắt
môi em đêm say mềm những bánh lái tinh cầu bay trên dấu ân
tình mùa xuân giao hoan với biển
và mặt trời mong chờ sáng mai nhung nhớ chỗ
em đi về chốn xưa
nơi hằng ngày thi sĩ trịnh trọng đọc một bài diễn văn không
người nghe
bài diễn văn bằng ngôn ngữ đánh cắp của thần linh
nó đọc bằng trái tim thổn thức (của chính nó.)
Đọc thơ ngoài hải cảng cô đơn đờ đẫn gió
đoạn này giải nghĩa thơ không phải là đạo
là hành đạo (để được trở về)
là rủ rê em ra đồng cỏ xuống trăng chơi
là rủ rê em vào thư viện ngắm nhìn những cuốn sách gáy mạ
vàng được để trên kệ gỗ như những xác chết ướp khô
là rủ rê em ra cầu cảng buổi chiều nhìn những con hải âu bay
qua bay lại xao xác kiếm tìm đồng loại và nơi chốn bốn bề rộng biển mênh mông
nhưng vẫn thấy chung quanh vây hãm một mùi hương rất lạ như là mùi hương hang ổ
mùi tanh tao của cá ươn và muối mặn
mùi của thung lũng siết cổ đêm nhão nhừ trí nhớ
mùi của xác thối rữa và tiếng hát đen đem theo tới một quê
nhà chưa có (thật.)
Đọc thơ ngoài hải cảng cô đơn đờ đẫn gió
ngày của em mặt phẳng thơ thực hiện phẫu tích những con chữ
nằm nghiêng gối đầu lên ngực người thiếu nữ vừa mới cấn thai tháng trước âm âm
con nước rịn ứa trong tử cung lễ hội
ở đó đầu thai ra thơ và thư viện lịch sử
ở đó đầu thai ra bọn thi sĩ (thứ thiệt) thường bị loài người
bỏ quên
cũng may còn được loài còng biển tước phong và vinh danh
là bọn thi sĩ thứ thiệt
là kẻ cũng thường hay bỏ quên mình bất chợt.
Đọc thơ ngoài hải cảng cô đơn đờ đẫn gió
đoạn thơ thõng xuống ngực em đầy trăng di chỉ của tổ tiên
săn bắn hái lượm hoa trái nhóm lửa thắp tình khuya đãi ngộ những vì sao lẻ loi
treo cổ trong hồ mắt em xanh biếc lung linh linh hồn các cửa sổ (lớp học.)
Đọc thơ ngoài hải cảng cô đơn đờ đẫn gió
đoạn thơ mặc áo len mầu tím ngát khu rừng mùa đông em thời
tiết lạnh thèm nụ hôn bỏ lại trong khách sạn lộ thiên và những chai rượu uống cạn
giọt cuối cùng với lời tán tụng vô nghĩa không thể kéo dài ra mãi chuyện của đời
người và người đời cũ rích.
Đọc thơ ngoài hải cảng cô đơn đờ đẫn gió
đoạn thơ khi bắt đầu chấm dứt cơn mưa biển em cầu vòng bội
thực tinh khiết rung nhẹ sóng âm thềm lục địa báo hiệu sắc mầu vũ trụ chuyển
hóa giai điệu xanh hừng đông mọc lá.
Đọc thơ ngoài hải cảng cô đơn đờ đẫn gió
đoạn thơ đêm mê ngủ ngậm những vì sao lẻ loi thất lạc trong
tóc em cỏ rối thời gian tượng số cư trú mù sương cội rễ.
Đọc thơ ngoài hải cảng cô đơn đờ đẫn gió
đoạn này giả thiết rằng nếu nhân loại đồng loạt siết cổ thơ
thì bọn thi sĩ thứ thiệt hãy kiêng cữ khẩu hiệu đường phố chỉ
theo chơi với bọn con nít và hãy nên bợ đít đàn bà con gái thơ sẽ được tái sinh
tự nhiên như sáng mai mặt trời mọc (và nếu như sáng mai mặt trời không còn mọc
nữa thì cũng rất tự nhiên)
thì bọn thi sĩ thứ thiệt hãy kiêng cữ và quên đi cái gọi là
tân hình thức tân cổ điển hiện thực hậu hiện đại siêu thực nội tàng hay miêu tả
ngoại hướng
thì bọn thi sĩ thứ thiệt hãy kiêng cữ tất cả chỉ nên theo
chơi với bọn con nít và hãy nên bợ đít đàn bà con gái thì thơ người làm thơ và
người đọc thơ sẽ được tái sinh trong tình yêu trong kiếp này trong giây phút hiện
tại ngay bây giờ và ở đây có người có ta và cũng có em (không phải chờ đợi hẹn
hò ở kiếp sau nếu lỡ có kiếp mai sau.)
Xin hãy giấu những vì sao lẻ loi trong ngực thở
và xin hãy giấu hải cảng mùa đông cùng kẻ đọc thơ thường hay
bỏ quên mình bất chợt trong ngực em nhóm lửa
Ainsi soit-il. Fiat.
Bởi vì nếu không có tình yêu (hoặc không được tái sinh trong
tình yêu)
người máy sẽ lên ngôi của Chúa
Amen.
Bài thơ này đọc ngoài hải cảng tình
yêu
đoạn Từ Thế Mộng
[*] được loài còng biển tước phong và long trọng vinh danh :
Tất cả bọn
thi sĩ thứ thiệt đều mê gái
Từ Thế Mộng
thưở sinh thời rất mê gái (gái nữ sinh)
Vậy thì Từ
Thế Mộng chính là Thi Sĩ Thứ Thiệt
Gia đình bằng
hữu và gái nữ sinh hãy cầu nguyện cho chàng
(Đoạn này được
trích từ Kinh Tình Yêu do thần linh sáng tác biên soạn và giữ bản quyền và cũng
có lúc
dùng làm
giáo khoa thư.)
Hải Phương
tháng tám
2007
ở San Jose
[*] Nhà thơ Từ Thế Mộng mất ngày 13 tháng 5
năm 2007 tại Phan Thiết. Thọ bảy mươi.
No comments:
Post a Comment