tặng Ngô Vương Toại
như bữa tiệc thơ đãi bạn
(nhờ Đinh Cường đọc)
Được tin bạn đau rất nặng
chỉ còn cầu nguyện ơn trên ban phép lạ
ta vẩn vơ lo nghĩ dại
lỡ mỗi đầu tháng tư trở lại khung cửa mùa Xuân Hoa Thịnh Đốn ta
đứng một mình bên bờ Potomac không còn Toại
thì bài thơ nhỏ này như bữa tiệc thơ đãi bạn với hoa đào
dòng sông rùng mình rây cơn mưa nhỏ.
Buổi ta
về đứng bên tả ngạn
em điểm
trang ngực trần thơm lựng mùi trăng
cổ đeo
chùm thơ lủng la lủng lẳng bước ra
hát khản
lời gió
hoa rùng
mình hân hoan mở khoan thai từng cánh mỏng.
Buổi ta
về đứng bên hữu ngạn
em mùi
mẫn điểm trang mái hiên gió bằng ngôn ngữ tháng giêng lá cỏ
biển rùng
mình xanh biếc.
Buổi ta
về em hừng đông nhan sắc đứng hiu hiu hai bên bờ tả hữu gọi mời
bạn bè cổ
kim kết tụ
bữa tiệc
thơ em bày biện
đãi bằng
hữu thứ rượu cất hàng triệu năm giấu trong ngực ứa
núi rùng
mình say khướt.
Buổi ta
về nương náu bên em
đại hội
thơ khai mạc (khi thần linh vắng mặt)
ngôn rằng
phần nhân
loại da trắng là bọn dang dang dở dở
phần nhân
loại da vàng là bọn dở dang
phần nhân
loại da đen là bọn mà Thượng đế lựa chọn hoàn hảo nhất
chân lý
rùng mình âm vang tiếng động.
Buổi ta
về nương náu bên em
ở chỗ quê
hương lưu đày tổ tiên người da đỏ
trắng đỏ
vàng đen diệu kỳ trộn lẫn
ta rùng
mình thoáng chốc hoá thân phiêu bồng con sóng vỗ.
Là chân
lý còn xa lắm đó
phía bên
kia bờ
dòng thơ
em lung linh sắc màu khát vỡ mùi trăng thơm lựng
ta rùng
mình đất trời có nói gì đâu mà mùa Xuân em thênh thang khai mở.
Hải
Phương
tháng ba ở san jose
hai ngàn mười hai
No comments:
Post a Comment