Tranh Hải Phương |
1.
Hình như lúc nào cũng vậy trong giấc ngủ ta có
tiếng chuông nhà thờ xóm đạo vỡ rong
ký ức tro xám thõng bỏ neo trên hải cảng cô
đơn
những sợi dây thừng buộc vào hư vô cọ nghiến
thang âm tiết tấu vô số giải đáp ảo điệu thinh lặng
cùng tiếng soãi cánh dặm trường của loài vương
điệp đa tình được ân huệ tái sinh trong sâu thẳm nguy nga nổi buồn biệt xứ
ta nuốt trộng (không nhai) quê nhà bỏ lại.
Như khi làm nháp lại đời mình
ta đã ăn no nê hết cả con đường đến trường (thời
thơ ấu)
ta nuốt trọng linh hồn các cửa sổ bàn ghế bảng
đen
ta nuốt trọng trái banh bưởi và chiếc xe đạp
không phanh cùng những bước chân em có lần quay về trùng ngộ
ta nuốt trọng đại học hàng me và buổi chiều
trong thư viện chỗ em thường ngồi
hình như bị nhốt cùng mớ sách vở nôn nao (thời
mới lớn)
ta nuốt trọng em đôi guốc mộc trên hè phố hòn
ngọc viễn đông và những giấc mơ chưa tìm thấy
ta nuốt trọng Saigon phố xá thập niên sáu mươi
rạng rỡ.
Cũng như khi em trải dài thân thể ra
đường chân trời bối rối
ta nuốt trọng cánh đồng mênh mông bất tận động
kinh
và thảo nguyên em vô tận những sớm mai xõa tóc
gió
lung lay thiên đường bỏ quên rụng trứng
ta nuốt trọng em vội vã
cùng với lời tình yêu chưa bao giờ giải mã.
Ta uống cạn nguồn thơ siêu thực lỏng mầu xanh
trụy thai
cùng với giấc mơ không trọng lực
bay ra biển vỗ sóng
ta nuốt trọng ta
ta bội thực ta
từng nỗi chết hân hoan ngày ngày nhập tiệc.
Ta nuốt trọng trái tim thênh thang (mà vẫn rất
hẹp không còn chỗ chứa) đồng lõa trần truồng
thỏa hiệp liên mạng toàn cầu New York San
Francisco Sydney Paris
ta nuốt trọng đất nước ba trăm năm trồng cây
bí rợ nuôi con gà tây mọc cánh những phi thuyền
phác thảo dự phóng võng mô di truyền
bi kịch trong triết học cơ cấu lủng đáy lao
lung
nhằm tiêu hóa và bài tiết vội vã những mùa
trăng xanh huyền mặc và những giáo điều điêu đứng em
ta nuốt trọng những chiếc hôn hừng đông xao
xuyến mép bờ tượng số hé mở bình minh những nụ cười vô nhiễm
ta bội thực em
con phố mộng du rực rã.
Ta bội thực em đầy trăng
đầu vú hồng non thõng xuống bầu trời ý niệm nằm
nghiêng
con suối sinh thái cấn thai lãng mạn chảy ra
giòng sông đêm ngân nhũ lơ lẳng đợi.
Ta bội thực em (như nuốt trọng ghế ngồi và
linh hồn cửa sổ lớp học)
chỗ giòng sông và cửa biển gặp nhau
triều cường dâng cao vời vợi mép tồn lưu
biển thênh thang tràn lũ.
Ta bội thực em (như nuốt trọng những trang
phúc âm và nến)
rừng hôn mê lá dựng (đứng)
ta nguyệt thực em (mặc dù màu trăng đã lỗi thời)
biển nguy nga rụng trứng.
2.
Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng
men tiêu hóa tiết ra từ linh hồn các cửa sổ
ừ bàn ghế chỗ em ngồi đọc Thánh Kinh Tháng
Giêng (ta sáng tác mỗi ngày cho em riêng)
từ con đường em đã đi qua có hàng cây bàng mùa
thu lá đỏ
từ con đường em đã đi về mỗi buổi chiều tan lớp
và mùi hoa hoàng lan thoảng hương bay trong gió
từ mái hiên em đã trở lại hò hẹn sau nhiều lần
lỗi hẹn để nghe tiếng chim hót buổi sớm mai thức dậy.
Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng
men tiêu hóa tiết ra từ linh hồn tháp chuông
nhà thờ Núi Đá Nha Trang
từ trang thánh kinh đọc lại vẫn còn rất mới mỗi
ngày (bởi vì ta sáng tác lại mỗi ngày)
cũng như từ em mỗi ngày mỗi mới lạ thường tiết
ra tinh thể hoa trái mùa màng và lá tơ nõn.
Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng
men tiêu hóa tiết ra từ linh hồn ngũ quan thơ
từ môi em chạm vào da thịt chữ nghĩa mịn màng
của trời
từ lưỡi em nếm gia vị ngôn ngữ thơm tho của đất
từ đôi mắt em là vũ trụ trăng sao và sắc màu
nhung nhớ của gió
từ vòng tay em xúc giác thơ nồng ấm
từ ta chạm vào ta đời trổ nhánh lưu vong
từ ta chạm vào em trái đất xoay lộn vòng nhật
nguyệt.
Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng
men tiêu hóa tiết ra từ linh hồn thế kỷ (ngộ
nhận)
thế kỷ chúng ta (anh và em) đã đi qua vội vã
nhưng rất buồn
mặc dù thông điệp gởi lại là tình yêu nhưng em
cũng biết tất cả đều rất cũ riêng trái tim kẻ làm thơ rất mới
trái tim lễ hội mùa xuân chớm nụ
thụ thai thơ và ra ràng ngôn ngữ.
Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng
men tiêu hóa tiết ra từ linh hồn ca dao chạm
vào giòng sông chảy qua trí nhớ thành phố những bến nghỉ ngơi
thành phố của chúng ta (hay thành phố nào cũng
vậy) bến cảng ở bên bờ sông Cái Lớn
nơi con tàu của ta đã ra đi không bao giờ trở
lại.
Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng
men tiêu hóa tiết ra từ linh-hồn-ngực-đêm-đầy-trăng
biển say nhừ con sóng vỗ cao ngất ngọn thủy
triều thơm ngát giếng ngọc trai trầm tích chiếu lóng lánh thứ ánh sáng xanh chạm
vào bầu trời ý niệm nghiêng xuống trụy thai cẩm thạch
ngực đêm đầy trăng bồng bềnh hơi thở lay động
hành trình vòng quay vũ trụ em chuyển hóa.
Linh hồn ngực đêm đầy trăng
ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng
(mặc dù màu trăng đã lỗi thời.)
Hải Phương
No comments:
Post a Comment