Con còng
biển phải gió / cõng gió / chạy quanh bãi cát
trên lưng
mang nặng lớp sương mù mộng mị
rất sẵn
đêm mục
rã
biển giận
dữ
điên tiết
cào cấu cuồng lũ
xô giạt
phiến thời gian hiu quạnh
tê cứng
vách đá tảng vô tri vô ngã vô nghì vô cảm
không
khái niệm
không
nguồn mạch
không bắt
đầu
không
chấm hết
không
không không
không
tranh bá đồ vương
không lớp
học
không thư
viện
không
giảng đường
không giờ
triết học để em nhìn ra cửa sổ nghe chim hót
không cấn
thai
không lâm
sàng
không
sống
không
chết
không
tang nghi quán thơ
không yêu
không hận
không tất
cả
không
hiện hữu
không hư
vô
không vô
thường
không cõi
đi về
không nơi
trở lại
không máu
của đất
không hồn
của trời
không
phục sinh
không đời
không
kiếp...
Biết đâu
sáng mai thức dậy
con còng
biển được tước phong làm vua / là vua
bọn thi
sĩ thứ thiệt trải chiếu hoa dưới ánh nắng mặt trời nghinh đón
trái tim
cuồng nhiệt nhận nhiệm vụ xe cát
và hát
không máu
của đất
không hồn
của trời
không âm
thanh của màu sắc
Thuở Con
Còng Biển Lên Ngôi Đại Đế.
Hải Phương
Khi ở Sillicon Valley
Tháng chạp 2012
No comments:
Post a Comment