Giả sử ta
không phải là ta
tiếng
động trắng tan vỡ như bọt nước
một chút
sắc màu vô nhiễm phôi phai trong gió
một chút
hư vô mềm mại trên môi em
ta pha
trộn hoàng hôn vào đêm tóc rối
đám rong
biển gợi cảm
ta ngợi
ca ta kiên cường đổi thay số phận.
Giả sử ta
không phải là ta
sự thật
đâu phải lúc nào cũng bày ra giả thiết
một thời
có thiệt
một thời
khủng khiếp
ta được
tước phong kẻ phiến loạn nguỵ quân cùng bè lũ dập dềnh xác chết trong các trại
tù tập trung khổ sai chung thân biệt xứ không có bản án
ta ngợi
ca ta kiên cường sống sót đổi thay số phận.
Giả sử ta
không phải là ta
đâu ai
biết ta là ai
khi ở với
cha mẹ thời chiến tranh huỷ diệt
cùng các
em nhỏ chạy giặc
không có
bữa cơm no
bà nội
ngồi bên đống gạch ngói căn nhà Tây đốt cháy rụi
ta ngợi
ca ta kiên cường lớn lên từng ngày quạnh hiu đổi thay số phận.
Giả sử ta
không phải là ta
có ngày
ta biến mất khỏi thành phố / cội rễ / quê nhà / nơi chốn / thổ ngơi / hang ổ...
khi trở
lại không còn dấu tích nơi về nơi ở
nỗi buồn
thênh thang phẳng lặng
ta ngợi
ca ta kiên cường đứng sững nhìn quạnh hiu ngao ngáo số phận.
Giả sử ta
không phải là ta
ta trống
trơn bốn bề trăm hướng rộng rinh kỳ diệu đến muốn tự sát
rộng rinh
kỳ diệu đến muốn yêu thương loài người quá đỗi
rộng rinh
kỳ diệu đến muốn điên cuồng lung linh chết (dĩ nhiên không cáo phó không nhà
quàn)
ta ngợi
ca ta kiên cường cô đơn đến giờ phút chót quạnh hiu đổi thay số phận.
Giả sử ta
không phải là ta
có khi
không còn ai cho ta số phận
ta tự
chọn lựa / hay không thể nào chọn lựa
ta chịu
đựng số phận nhất định không phải rủi may
ta ngợi
ta vô cùng kiên cường kiêu hãnh chịu nhận số phận vong thân quằn quại đứng nhìn
quạnh hiu cạn cùng trụi lá đau điếng
(ngợi ca
kiểu này rất sến / hoa lá cành / cải lương / cổ điển...)
Giả sử ta
không phải là ta
như người
đời gọi ta là đồ
đồ mất
dạy
đồ phải
gió
đồ mê gái
(nếu
không mê gái thì làm sao lớn nổi là người)
đồ nhà
quê / mò cua bắt ốc
đồ đứng
đường
đồ thất
học
đồ ngu
dốt
đồ du côn
/ mưu mô ám sát thượng đế (nếu có)
ta có đủ
thứ đồ...
nhưng
chưa ai gọi ta mày là đồ làm người
ta không
có điều gi để hối tiếc
nhưng
chưa bao giờ ta bằng lòng đời ta
ta kiêu
hãnh ngợi ca ta vô cùng nhỏ nhoi như hạt bụi.
Giả sử ta
không phải là ta
biết đâu
ở dưới kia hay ở đâu đó
bên bờ
vực thẳm tồn lưu
đá cuội
ngây thơ ứa mầm sinh thái
em dẫn dụ
ta / hạt bụi mong manh hoá kiếp trong sắc màu tạp kỹ.
Giả sử ta
không phải là ta
thì em
thụ thai ta như chàng thi sĩ lãng mạn trong sắc màu ống nghiệm vạn hoa tạp kỹ
21.
Hải Phương
tháng hai
2012
ở san
jose
No comments:
Post a Comment