Ở chỗ cỏ
cây và em
xanh mát
ngọc trong thơ
rịn ứa
sắc màu
lúng
liếng biển.
Ở chỗ cát
và em
trong ta
có biển
biển một
đời ai đâu thấu được
trong mê
cung mềm mại sóng thời gian
vỗ nhịp.
Ở chỗ
nham thạch
và rừng
em vỡ oà
xôn xao luống biển
ta vời
vợi nắng mưa
trầm tích
con tim cố xứ.
Ở chỗ ta
sinh ra có biển
buổi đi
về ta giấu biển
chút buồn
riêng
con sóng
nhỏ sao lao lung quá vậy.
Ở chỗ ta
về
có ai nói
gì với biển
sao con
sóng vỗ về chi vời vợi (màu trăng)
biển có
biết không
một đời
ta đi đâu tới hết
ở chỗ em
riêng
gió biếc
mùa tình
ở chỗ em
riêng
quê nhà
dòng sông nhỏ quạnh hiu
ở chỗ em
riêng
con suối
chảy miên man hai bờ đá cuội
... mà
rào rạt
biển ở
trong em
biển ở trong
ta
vời vợi
(đời nhau.)
Ở chỗ ta
về
có ai nói
gì với biển
sao màu
trăng xanh hò hẹn với hư không
em gìn
giữ ta trong mê cung mềm mại thời gian cô lữ.
Ở chỗ ta
đi
ở chỗ ta
về với biển
ở chỗ nào
ta cũng lênh đênh
mà ở
trong em biển xôn xao lúng liếng mùa tình gió biếc.
Hải
Phương
tháng tư
2010
ở san
jose
No comments:
Post a Comment