Tranh Hải Phương |
(Trích
Ta Nguyệt Thực Em Biển Nguy Nga Rụng Trứng)
Ta di chuyển bốn chân trong hành lang em dài
hun hút ký ức rỗng không bốc cháy tàn tích lịch sử dị kỳ hình tượng mặt nạ bằng
ngôn ngữ thạch cao khô cứng trắng bệch của thời kỳ điên rồ không kích thước.
Thời kỳ điên rồ và mặt trời nhiễu sóng lồng lộng
không gian đa chiều đang cuốn xoáy trôn ốc cuồn cuộn ảo tưởng kinh dị mặt đất
những chiếc bóng biết đi dạo phố buổi sớm mai có mưa phùn và hoa anh đào đỏ lửng.
Thành phố và em có kích thước co lại mọc rễ
trong đầu gã cuồng vọng tháng giêng đang trên triền dốc của thế kỷ héo hon sắc
màu sợi dây thừng hoài cảm cột cứng gió di tích.
Ta di chuyển bốn chân trong hành lang em dài
hun hút bắt đầu thời kỳ điên rồ đang đêm đang ngày hú như loài vượn gần như tuyệt
chủng giấc mơ thành người.
Loài vượn hai chân bắt đầu hú và từ bỏ giấc mơ
thành người vĩnh viễn.
Ta di chuyển bốn chân trong hành lang tái sinh
và bắt đầu học hú thứ tiếng của thiên nhiên tinh ròng êm ái như ngày như đêm
như mặt trời như mặt trăng và ta tất cả tan vỡ ra
chìm sâu dưới đáy biển.
Hải Phương
Tháng bẩy 2009
ở san jose
No comments:
Post a Comment