GIẢI TRÍ

Wednesday, November 15, 2017

Tình yêu: thực phẩm cho thế giới đói






Đo bằng độ rung buổi sáng chúa nhật táo xanh ớt xanh cần xanh và môi em khát tình nhợt nhạt
mảnh vụn chiếc bánh thánh còn lại trong chén rượu lễ thân xác chúa trong mạch máu
hoà tan rơi xuống tốc độ khô khốc con suối cạn dòng cảm giác vực sâu tê cứng mê dại.

Đo lường độ rung buổi sáng chúa nhật thịt bằm tỏi bằm ngò xé nhỏ rí trộn lẫn môi em lênh láng rượu vang đỏ
vị linh mục rao giảng cùng tiếng chuông mầu nhiệm tuổi thơ nhà thờ chúa cứu thế đường kỳ đồng và hải cảng đời người vắng những con tàu neo lại chỉ còn loài hải âu độc diễn lời tiễn biệt buổi chiều trong thư viện hoàng hôn cọ nghiến trí nhớ thắp nến (nơi em ngồi suy tưởng.)

Đo bằng độ rung buổi sáng chúa nhật bánh phở hủ tiếu mì gói nước lèo và thơ ta ủ men nồng nàn nhuốm lửa
đo bằng độ rung nơi cư trú ghế ngồi tủ đựng giường nằm sách vở buồng tắm khí trời và linh hồn các cửa sổ
ta đong bo bo thứ ngũ cốc cho ngựa ăn còn nguyên vỏ trộn lẫn với je pense donc je suis rau muống áp chảo với cogito ergo sum
tất cả bỏ vào melting pot ngày tạ ơn cùng với con gà tây và trái bí rợ.

Đo bằng độ rung buổi sáng chúa nhật café starbucks và nước bọt vỉa hè mật ong và thuốc lá lao phổi và môi em rịn ứa sắc màu dĩ vãng cẩm thạch non hoa văn nhiễm thể trăng xanh hiện hữu liu liu đêm trái tim làm bánh lái
ta nuốt trộng (không nhai) những nguyên tắc căn bản của lý trí cùng với bảng đen phấn trắng
ta nuốt trộng những trang sách giáo khoa thư cùng ly nước đá nhận
ta nuốt trộng đôi guốc gỗ tà áo dài mái tóc nghiêng nghiêng và những bước chân trên bãi cát và những bài toán mệnh đề thái nhỏ trộn với âm dương ngũ hành càn khôn đất đai mùa màng thai nở để lỡ mai sau có tái sinh em và biển hình hài nguyên vẹn.

Còn thi-sĩ-chết-trong-thời-gian cùng với sợi dây thừng bỏ quên trên hải cảng cô đơn treo cổ hằng ngày être-pour-la-mort.

Đo bằng độ rung buổi sáng chúa nhật thân xác đàn bà kinh nguyệt dân chủ tự do thần linh thượng đế đồng cỏ xanh nói lời tử tế giòng sông hát bài âu ca mái nhà ngôn ngữ thả khói bếp nấu cơm chiều và môi em hội hè bày biện dạ tiệc nhân sinh lễ nghi đình đám thả cỏ nguy nga đón rước tình yêu cho thế giới (rã họng.)

Đo bằng độ rung buổi sáng chúa nhật lưu đày trên cây thập tự thần thánh tròn vai em đứng dạng háng ra chan rưới hồng ân khát vọng cho thế giới đói (kêu gào rã họng.)

Tình yêu
thực phẩm cho thế giới đói.
Đo bằng độ rung buổi sáng chúa nhật không có em
tình yêu bỏ vào valise mang theo thực phẩm cho thế giới đói
(kêu gào rã họng.)


HẢI PHƯƠNG

Dạ tiệc tháng chạp ở san francisco gió







Dạ tiệc tháng chạp
ở san francisco gió
cây cầu treo giấu trăm ngàn nút rối
gởi lại thông điệp của thế kỷ hai mươi lãng mạn sắc mầu
và giọt lệ trắng trong veo hồ mắt em
râm ran ngân lên
âm thanh vỡ vụn cảm xúc trừu tượng
mặt trời chín ngọt
ngôn ngữ đỏ lửng mê muội.

Dạ tiệc tháng chạp
ở san francisco gió
cơn mộng du quẫy đạp tự nhiên
tình yêu chưa bao giờ vĩnh cửu
mặc dầu công phá dữ dội
cơn bão thức giấc
cào xé dục vọng lương thiện
như cây cỏ đánh thức mùa xuân tinh nguyên
như khi em gọi biển đêm
ngát môi hôn vang dội sóng vỗ.

Dạ tiệc tháng chạp
ở san francisco gió
buổi sáng hẹn quán café
dưới phố sausalito
đem theo cả trái tim sóng sánh bầu trời ẩm đục
ký ức hạn hán cọ miết vào vịnh sâu
vết cứa thủy tinh dự báo nỗi cô đơn trầm tích
vận mạng gieo xuống triền ngực em
mùa bông cải vàng tháng giêng phơn phớt nắng.

Dạ tiệc tháng chạp
ở san francisco gió
hàng cây phong đỏ
rụng những chiếc lá sau cùng
đêm lạnh khô
cong cứng ngón tay khẳng khiu trần trụi
gõ nhịp vào chuyến đi xa chưa kịp về
của loài ngựa thồ thất sủng
hí lộng vang trời kim cổ
dặm trường khuya mỏi vó.

Dạ tiệc tháng chạp
ở san francisco gió
dự báo thời tiết: ngày trở về biển động
thực đơn: thịnh soạn gió và trăng lưu vong khuất
y phục: thời thượng khoả thân lá
vũ nữ: mỹ nhân ngư
rượu khai vị: thứ nước cất ngàn năm của thần linh ủ giấu trong hồ mắt em chiêm bao
trang trí bày biện: trái cây vỡ lòng và mimosa tím như môi em
ghi chú: rất tiếc không tìm đâu có được mimosa vàng rất đà lạt và thuở ta đứng trên núi hát
địa chỉ mặt đất: tang nghi quán thơ chiêu dụ với điệu nhạc rap vồn vã tiễn người đi rất bát nhã
địa chỉ trang nhà: lá hát nguyên ngôn đĩ thoã
âm nhạc: con còng với bản trường ca cát hát nháp mấy thiên thu
ánh sáng và sắc mầu: trăng xanh siêu thực trên trang thơ tân hình thức rịn ứa cháy tràn qua vú em bán khai bờ vực mở.

Dạ tiệc tháng chạp
ở san francisco gió
em gọi mặt trời đêm thả xác trên biển
ngát môi hôn nguyệt thực.

Hải Phương


Ở tang nghi quán thơ thời hậu hiện đại





Em hãy vứt linh hồn ta vào buổi sớm mai
có cuộc hành trình khởi hành trên biển
bến tầu và hải cảng ở phía sau
con tầu chạy về phía trái
ta tìm đường cong chân trời xa vời vợi
cũng ở phía trái
bởi vì phía trái có trái tim em định hướng
ta giong buồm mở gió.

Trái tim ta phản hồi trơn lạnh bề mặt lõm chùm âm thanh trang trí
dội lại những tương phản bao bọc yên lặng hiu quạnh từng mỗi phế tích của đời sống hôm qua
hôm nay cứa nghiến nhấm nháp vào vùng huyệt sâu của sắc màu
cũng ở phía trái
bởi vì phía trái có trái tim em định hướng giấc mơ xanh vào chốn phiêu bồng chở theo những mê si khi ta ôm hôn ngọn hải đăng và bầu trời được tái sinh man dại cuồng nhiệt bằng những bè mây phù du loạn sắc
cũng để trang trí lễ hội ở tang nghi quán thơ thời hậu hiện đại.

Em hãy đưa linh hồn ta tới khu rừng hoang vắng
nơi có buổi chiều đi nhẹ nhàng trên nỗi buồn bộ lạc màu tím
nơi thường bắt đầu dạ khúc cho chim với chiếc dương cầm gió
lúc mặt trăng lặn căm vàng
phiên khúc ấu thơ lặng lẽ
và em vén màn lên
vén màn lên chào mừng thế kỷ hân hoan tuyệt vọng
chào đón bọn thi sĩ thứ thiệt dự lễ hội ở tang nghi quán thơ thời hậu hiện đại.

Hãy ném linh hồn bọn làm thơ vào vũ trụ em
cùng với bản hoà âm muộn màng của đêm dự báo thời tiết biển động
trên tháp trí nhớ tổ tiên ta đốt lửa bên suối đá cuội khoả thân hút sâu trăng du mục nhão nhừ hai bờ kim cổ
ta ngước nhìn lên phía trái
trái tim em gõ nhịp nồng nàn
tháng giêng tang nghi quán thơ thời hậu hiện đại cháy rực.

Ta cướp lễ tang thơ
em giấu ta trong ngực mở.

Hải Phương

tháng tám ở San Jose
2009


Mùa thu lá bàng rơi vàng nắng bước chân nghe





Sáng nay thức dậy thăm cây
lá mừng rơn màu trời phú lục.

Sáng nay thức dậy thăm em
lưng trần phẳng phiu lộ đồ nhân loại mới
nơi di trú vĩnh cửu.

Sáng nay thức dậy thăm vườn em
hạt mưa phùn rây nhẹ tháng giêng
thơm lựng trái cây vỡ lòng ngát nhánh sơ sinh
ta bén rễ vũ trụ em chan chứa
biển hoài thai nguyên đán trong thơ
ta đi về lênh láng mộng.

Sáng nay thức dậy ra biển sớm
cảm ơn con còng một đời cùng ta miệt mài dựng xây đền và buông lỏng sợi dây thừng dài nối kết hào quang những sao lạc vào linh hồn cửa sổ.

... và mùa cá động tình êm ái dạ khúc loã thể
và tên gọi xómbóng thápbà camranh đạilãnh
và le beau rivage cát biển nhatrang óng vàng vời vợi
buổi ta về có điều chi ngại ngùng chưa nói
bởi vì em sớm hôm ra vào trang lề khép mở
bởi vì em lá hát lời tinh ròng rịn ứa tính thể thổ ngơi / quê nhà / yêu dấu.

Có phải?

Sáng nay chuyến xe đò tốc hành sàigòn rời bến
chuyến đi
chuyến về
ta đứng lại đợi tình ta
từng giọt thời gian vỡ nhoà đường cong hè phố cũ
như lần thăm mẹ lá bàng rơi mùa thu vàng nắng bước chân quen rộn rã.

Sáng nay chào em mà như thể chào ta
bởi vì em còn ở lại tóc mây lộng gió
mùa thu lá bàng rơi bước chân nghe rưng rức
chờ nhau về
- có phải?

Hải Phương

8/2009


Và gió mấy ngọn mầm sơ sinh từ biển




Tranh Hải Phương


Có phải em là thi ca 
thi ca là mái nhà hữu thể (em)
thơm tho ngực mở rộng thể tích lục địa ngôn ngữ và diện mạo mặt trời nung nấu tâm linh hừng đông mẩy ngọn.

Gió mẩy ngọn mầm sơ sinh từ biển
hải cảng cô đơn mở neo những con tầu đau điếng ra đi nhạt nhòa dấu cổ sơ biệt tích
ta biệt dạng buổi sớm mai không có em khung cửa bảo tàng viện trí nhớ hờ hững khép.

Lỡ mai sau không còn bọn thi sĩ làm thơ thứ thiệt nhân loại (và trái đất) sẽ bị hủy diệt trong sa mạc nung nấu
chính em là thi ca làm địa cầu xanh mát
mùa màng em gieo xuống luống cày thời gian những mộng mị và những giấc chiêm bao vĩnh cửu rằng tình yêu là lương thực cho thế giới đói
rằng giòng sông lặng thinh trôi theo những hò hẹn và rác rưởi
còn ta kẻ hoài vọng tháng giêng 
ngóng đợi những mùa gặt bội thu hư vô
và gió
mẩy ngọn mầm tử sinh từ biển.

Có phải thi ca lay chuyển ngũ quan không ngừng chấn động
như độ rung êm ái đêm ngày của địa cầu
như độ rung em cảm xúc toàn diện sắc mầu lãng mạn của thế kỷ pha trộn hừng hực thổ nhưỡng lịch sử nhiệt đới đốt cháy rụi tàn đời sống lúc nào cũng đang nhen nhúm.

Có phải em là sa mạc xanh của thơ
tháo nước tràn lũ vào những giòng sông khô cạn ngọn nguồn tươi nguyên cảm xúc
và ta be bờ nguồn cơn giữ lại
giữ lại mãi mãi dấu yêu còn sót những tương tàn vụn vỡ.

Có phải thơ là tất cả nên cũng là không
không tất cả muôn ngàn thế giới bày biện cho riêng cơn hồng thủy tràn ngập mặt đất
ta chìm lún sâu vào em tan biến những khoảnh khắc hiện sinh bọt bèo đau đớn
nhưng không thể nào kết thúc âm mưu đào thoát trốn chạy khỏi
linh hồn trói buộc ta đậu lại rúc vào tóc em ngủ không rời buổi chiều muộn cuộc tái sinh đỏ lửng.

Có phải gió mẩy ngọn mầm sơ sinh từ biển
ở chỗ sóng vỗ trũng xuống phía dưới xa chân trời vời vợi ngọn hải đăng mơ màng ngậm cứng vành trăng
em cấn thai thơ ta
càn khôn cấn thai địa cầu xanh
biển hàm tiếu nguyên đán.
Âm vọng tháng giêng em không ngớt nguồn cơn ở chỗ nách lá mọc rễ tâm linh hừng đông cồn cào nứt mở
Và Gió Mẩy Ngọn Mầm Sơ Sinh Từ Biển.


HẢI PHƯƠNG



tháng giêng 2009, ở san jose.

Như là tận thế ở chỗ rún hở ngực phơi trần thời thượng




Tranh Hải Phương


Ta chôn vùi nơi chốn em ở chỗ rốn hở ngực phơi trần thời thượng
vũ trụ khép mở rơi
những hạt mưa giấu từ mùa màng xưa
sản phẩm tạp kỷ
luân lưu nhiều lớp quá khứ chưa cạn
nguồn suối chiêm bao
thổ ngơi em trầm tích đáy hư không
chất chứa khả thể và phân liệt của riêng em
mùi vị mê sảng của gió.

Ta chôn vùi nơi chốn em ở chỗ rốn hở ngực phơi trần thời thượng
di sản lập ngôn ký ức về mùi da đàn bà
rất hiệp thông lịch sử
lịch sử thường hay viết nháp
bởi mùi vị cũng cần tắm gội
trang bị khứu giác thơ
sóng sánh thời đại da màu tạp chủng.

Ta chôn vùi nơi chốn em ở chỗ rốn hở ngực phơi trần thời thượng
rừng nguyên khai và những chân trời lá mục
buổi tối mặt trăng vỡ vụn ra và rớt xuống đáy biển
buổi sáng mặt trời căng khô tỏa rộng
khởi hành bình minh nhiệt đới nêm gia vị nắng
diễn trình em rực rã
ta hít cạn mùi lưu vong mùi mẫn.

Ta chôn vùi nơi chốn em ở chỗ rốn hở ngực phơi trần thời thượng
cả phòng triển lãm khỏa thân lá
khu vườn dĩ vãng nhà em chao chác tiếng chim gọi nhau về ríu rít
hạt giống tồn lắng nẩy mầm trong đất ấm cựa mình rạn vỡ tiếng không lời
âm vang của biển sâu hút.

Ta chôn vùi nơi chốn em ở chỗ rốn hở ngực phơi trần thời thượng
tiếng nhạc tâm hồn vọng lại trôi trên phiên khúc tuổi thơ
từ lúc em vén màn lên
có phải thời ta rong chơi ở đại học hàng me sài- gòn bọn nam nữ sinh viên paris rất tự nhiên cởi truồng chạy xuống phố đọc thơ tình yêu trộn lẫn hương cafésóng sánh giọt đen đặc mù mịt khói thuốc lá và những giờ phút hôn mê như là tận thế.


Hải Phương

 

tháng bảy 2009, ở san jose. 

thi sĩ chết trong thời gian


Tranh Hải Phương


Khi mà ngọn lửa vừa đủ độ nung chín tới mọi thứ
em bừng lên
môi hé mở
dòng điệu mãnh liệt
cực kỳ dịu dàng lãng mạn phiêu lãng trong / như / của thơ
là thứ ngôn ngữ riêng được viết được nói được phát ra được câm lặng nín thinh được bày tỏ dấu hiệu vô ngôn vô tướng vô hình vô mệnh vô lượng vô chung vô cùng yêu dấu
tất cả lấy lại / giành giựt trong tay thần linh cất giữ bí mật nhiều thiên niên kỷ trong chiếc gùi thần thoại đeo / mang trên lưng thằng gù trước thời đại chưa có chữ viết.

Chiến thắng này là của em
của bọn thi sĩ thứ thiệt trong thế kỷ tình yêu hoang hóa.

Khi mà ngọn lửa vừa đủ độ nung chín tới mọi thứ
em bừng lên
môi hé mở
người ơi / bạn bè ơi / anh em ơi / cây trụ đèn còn ở lại sàigòn ơi / đại học hàng me ơi
thế kỷ ta ơi
trái đất ta ơi
hãy đứng bật dậy đi tới
không nhân danh / bởi vì thường hay lạm dụng
không tuyên ngôn / bởi vì thường hay hí lộng
không cầu nguyện / bởi vì nguyện cầu là lương thực nguội lạnh của đời sau
chỉ cần hát
làm thơ tình yêu
tán tỉnh mặt trời nóng khát
với trái tim hớn hở vô biên quay cuồng điên dại.

Khi mà ngọn lửa vừa đủ độ nung chín tới mọi thứ
em bừng lên
môi hé mở
mặt trời chìm trong biển em hòa tan chân lý vĩnh cửu
có phải thơ là chân lý
là sự thật đầu tiên và sau cùng
là phục sinh
là hơi thở
là chết
là cấn thai
là treo cổ
là… tất cả?

Khi mà ngọn lửa vừa đủ độ nung chín tới mọi thứ
em bừng lên
môi hé mở
suối ngực no đầy mở rộng nếp gấp dấu chỉ cội nguồn tiền kiếp
âm vực bản lề xô đẩy hư không khát vỡ
cùng với hạt giống thơ lung linh ủ mầm sơ sinh trong em lai láng thi-sĩ-chết-trong-thời-gian
sản phẩm của nó thì vĩnh cửu
(hay cũng chỉ là thứ nước ốc nhạt nhẽo vô vị thứ cặn bã rác rưởi giẻ rách phân bón thuốc sát trùng… thì thật tình ta chưa nghĩ tới.)

Còn lại mỗi một điều rất đẹp
Thi Sĩ Chết Trong Thời Gian.

HẢI PHƯƠNG

khi ở sanjose

tháng mười một 2009

ta nguyệt thực em



Tranh Hải Phương

 
1.

Hình như lúc nào cũng vậy trong giấc ngủ ta có tiếng chuông nhà thờ xóm đạo vỡ rong

ký ức tro xám thõng bỏ neo trên hải cảng cô đơn

những sợi dây thừng buộc vào hư vô cọ nghiến thang âm tiết tấu vô số giải đáp ảo điệu thinh lặng

cùng tiếng soãi cánh dặm trường của loài vương điệp đa tình được ân huệ tái sinh trong sâu thẳm nguy nga nổi buồn biệt xứ

ta nuốt trộng (không nhai) quê nhà bỏ lại.

Như khi làm nháp lại đời mình

ta đã ăn no nê hết cả con đường đến trường (thời thơ ấu)

ta nuốt trọng linh hồn các cửa sổ bàn ghế bảng đen

ta nuốt trọng trái banh bưởi và chiếc xe đạp không phanh cùng những bước chân em có lần quay về trùng ngộ

ta nuốt trọng đại học hàng me và buổi chiều trong thư viện chỗ em thường ngồi

hình như bị nhốt cùng mớ sách vở nôn nao (thời mới lớn)

ta nuốt trọng em đôi guốc mộc trên hè phố hòn ngọc viễn đông và những giấc mơ chưa tìm thấy

ta nuốt trọng Saigon phố xá thập niên sáu mươi rạng rỡ.

Cũng như khi em trải dài thân thể ra

đường chân trời bối rối

ta nuốt trọng cánh đồng mênh mông bất tận động kinh

và thảo nguyên em vô tận những sớm mai xõa tóc gió

lung lay thiên đường bỏ quên rụng trứng

ta nuốt trọng em vội vã

cùng với lời tình yêu chưa bao giờ giải mã.

Ta uống cạn nguồn thơ siêu thực lỏng mầu xanh trụy thai

cùng với giấc mơ không trọng lực

bay ra biển vỗ sóng

ta nuốt trọng ta

ta bội thực ta

từng nỗi chết hân hoan ngày ngày nhập tiệc.

Ta nuốt trọng trái tim thênh thang (mà vẫn rất hẹp không còn chỗ chứa) đồng lõa trần truồng

thỏa hiệp liên mạng toàn cầu New York San Francisco Sydney Paris

ta nuốt trọng đất nước ba trăm năm trồng cây bí rợ nuôi con gà tây mọc cánh những phi thuyền

phác thảo dự phóng võng mô di truyền

bi kịch trong triết học cơ cấu lủng đáy lao lung

nhằm tiêu hóa và bài tiết vội vã những mùa trăng xanh huyền mặc và những giáo điều điêu đứng em

ta nuốt trọng những chiếc hôn hừng đông xao xuyến mép bờ tượng số hé mở bình minh những nụ cười vô nhiễm

ta bội thực em

con phố mộng du rực rã.

Ta bội thực em đầy trăng

đầu vú hồng non thõng xuống bầu trời ý niệm nằm nghiêng

con suối sinh thái cấn thai lãng mạn chảy ra giòng sông đêm ngân nhũ lơ lẳng đợi.

Ta bội thực em (như nuốt trọng ghế ngồi và linh hồn cửa sổ lớp học)

chỗ giòng sông và cửa biển gặp nhau

triều cường dâng cao vời vợi mép tồn lưu

biển thênh thang tràn lũ.

Ta bội thực em (như nuốt trọng những trang phúc âm và nến)

rừng hôn mê lá dựng (đứng)

ta nguyệt thực em (mặc dù màu trăng đã lỗi thời)

biển nguy nga rụng trứng.



2.

Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng

men tiêu hóa tiết ra từ linh hồn các cửa sổ

ừ bàn ghế chỗ em ngồi đọc Thánh Kinh Tháng Giêng (ta sáng tác mỗi ngày cho em riêng)

từ con đường em đã đi qua có hàng cây bàng mùa thu lá đỏ

từ con đường em đã đi về mỗi buổi chiều tan lớp và mùi hoa hoàng lan thoảng hương bay trong gió

từ mái hiên em đã trở lại hò hẹn sau nhiều lần lỗi hẹn để nghe tiếng chim hót buổi sớm mai thức dậy.

Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng

men tiêu hóa tiết ra từ linh hồn tháp chuông nhà thờ Núi Đá Nha Trang

từ trang thánh kinh đọc lại vẫn còn rất mới mỗi ngày (bởi vì ta sáng tác lại mỗi ngày)

cũng như từ em mỗi ngày mỗi mới lạ thường tiết ra tinh thể hoa trái mùa màng và lá tơ nõn.

Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng

men tiêu hóa tiết ra từ linh hồn ngũ quan thơ

từ môi em chạm vào da thịt chữ nghĩa mịn màng của trời

từ lưỡi em nếm gia vị ngôn ngữ thơm tho của đất

từ đôi mắt em là vũ trụ trăng sao và sắc màu nhung nhớ của gió

từ vòng tay em xúc giác thơ nồng ấm

từ ta chạm vào ta đời trổ nhánh lưu vong

từ ta chạm vào em trái đất xoay lộn vòng nhật nguyệt.

Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng

men tiêu hóa tiết ra từ linh hồn thế kỷ (ngộ nhận)

thế kỷ chúng ta (anh và em) đã đi qua vội vã nhưng rất buồn

mặc dù thông điệp gởi lại là tình yêu nhưng em cũng biết tất cả đều rất cũ riêng trái tim kẻ làm thơ rất mới

trái tim lễ hội mùa xuân chớm nụ

thụ thai thơ và ra ràng ngôn ngữ.

Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng

men tiêu hóa tiết ra từ linh hồn ca dao chạm vào giòng sông chảy qua trí nhớ thành phố những bến nghỉ ngơi

thành phố của chúng ta (hay thành phố nào cũng vậy) bến cảng ở bên bờ sông Cái Lớn

nơi con tàu của ta đã ra đi không bao giờ trở lại.

Ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng

men tiêu hóa tiết ra từ linh-hồn-ngực-đêm-đầy-trăng

biển say nhừ con sóng vỗ cao ngất ngọn thủy triều thơm ngát giếng ngọc trai trầm tích chiếu lóng lánh thứ ánh sáng xanh chạm vào bầu trời ý niệm nghiêng xuống trụy thai cẩm thạch

ngực đêm đầy trăng bồng bềnh hơi thở lay động hành trình vòng quay vũ trụ em chuyển hóa.

Linh hồn ngực đêm đầy trăng

ta nguyệt thực em biển nguy nga rụng trứng

(mặc dù màu trăng đã lỗi thời.)


Hải Phương

ta di chuyển bốn chân trong hành lang em tái sinh


Tranh Hải Phương


 (Trích Ta Nguyệt Thực Em Biển Nguy Nga Rụng Trứng)


Ta di chuyển bốn chân trong hành lang em dài hun hút ký ức rỗng không bốc cháy tàn tích lịch sử dị kỳ hình tượng mặt nạ bằng ngôn ngữ thạch cao khô cứng trắng bệch của thời kỳ điên rồ không kích thước.

Thời kỳ điên rồ và mặt trời nhiễu sóng lồng lộng không gian đa chiều đang cuốn xoáy trôn ốc cuồn cuộn ảo tưởng kinh dị mặt đất những chiếc bóng biết đi dạo phố buổi sớm mai có mưa phùn và hoa anh đào đỏ lửng.

Thành phố và em có kích thước co lại mọc rễ trong đầu gã cuồng vọng tháng giêng đang trên triền dốc của thế kỷ héo hon sắc màu sợi dây thừng hoài cảm cột cứng gió di tích.

Ta di chuyển bốn chân trong hành lang em dài hun hút bắt đầu thời kỳ điên rồ đang đêm đang ngày hú như loài vượn gần như tuyệt chủng giấc mơ thành người.

Loài vượn hai chân bắt đầu hú và từ bỏ giấc mơ thành người vĩnh viễn.

Ta di chuyển bốn chân trong hành lang tái sinh và bắt đầu học hú thứ tiếng của thiên nhiên tinh ròng êm ái như ngày như đêm như mặt trời như mặt trăng và ta tất cả tan vỡ ra
chìm sâu dưới đáy biển.


Hải Phương


Tháng bẩy 2009

ở san jose

Hành Lang Em Biển Xanh Xao sóng Nhọn.

Tranh Hải Phương


Sắp đặt dàn dựng buổi trình diễn phản biện câm
thiết kế bệ phóng vệ tinh vũ trụ mỹ học đương đại
phục chế sân khấu kịch nghệ không người đối thoại
cử tọa là người khách lạ đi qua khu rừng cảm xúc ẩn chứa bối rối.

Họ chờ diễn viên vén màn xuất hiện trong khoảnh khắc lâm sàng lộ thiên (y như chàng ta / cô ả có
độ nẩy khỏa thân lá.

Nhân vật nữ mềm mại trang phục hành lang gió
ta soải bước thơ theo tới
môi tím ngon ngọt như chén độc dược
tóc cài vương miện rêu cỏ xanh mượt
em bầy biện ảo vọng biển
ta tham lam no mê bờ cát dài mịn màng
uống cạn hàng thùy dương cong mình con sóng vỗ.

Con sóng vỗ không ngớt
không ngớt con sóng vỗ
không ngớt ảo vọng thắt cổ ta  êm ái
êm ái như con dã tràng miêu tả bước chân ngược xuôi của nó trên cát xóa …

Không ngớt dụ dỗ cồn cào cứa nghiến hoàng hôn khép / bình minh mở
không ngớt tê liệt linh hồn sợi dây thừng níu chặt bến cảng mộng mị
không ngớt hôn mê rời rã bánh lái con tầu tuổi thơ đã chìm khuất biệt dạng
không ngớt ảo vọng thắt cổ ta êm ái.

Trái tim ta đâm chồi mê sảng
mọc thênh thang góc trời quê nhà chang nắng
lú nụ hành tinh nhiệt đới cạn nước
ký ức thiên niên kỷ cháy xám phẳng phiu
ta soải cánh ảo vọng bay tới
Hành Lang Em Biển Xanh Xao Sóng Nhọn.

Hải Phương



tháng chạp 2009

ở san jose.

Thể điệu trái đất hoang vu





Thể điệu trái đất hoang vu     
là dòng sông rụng cuống nguồn cội
chảy xiết xô ta trôi giạt theo phế tích vật thể vô cảm
mọc rêu chỗ cư ngụ co lại nếp gấp sinh thái vo tròn
thời gian trắng phếch
trên tang trống khuya huyệt rộng
vỗ nhẹ âm lượng xanh gối đầu mẩy mầm trên đá tảng.

Thể điệu trái đất hoang vu
là lúc ta bào mòn
mớ ngữ ngôn mất trí để dành riêng ra
khỏi đầu óc bùn đất khô cứng
tiêu dùng hàng ngày
lương thực cần thiết để sống.

Thể điệu trái đất hoang vu
đích thực là ngôn ngữ thi ca
của bọn thi sĩ giầu sang và khinh bạc
là khí hậu của lời
mây bay của tiếng
nước chảy của bờ bến
hoang vu của mái nhà hữu thể
mênh mông của hồn xác bất phân
điệu buồn chán của buổi tối đi xa chưa kịp về hang ổ
như ở đâu đây khói bếp xanh lam thơm mùi rơm rạ buổi cơm chiều mẹ đợi
là tất cả
hồn tính của hư không tịch mịch
rùng mình ra ràng bay xa vỗ cánh.

Thể điệu trái đất hoang vu
là bất ngờ ta gặp em dưới bầu trời bí mật của hư vô
buổi sớm mai ẩn tàng trong nách lá
là lời hân hoan reo mừng của tiếng (gọi, nói của thơ.)

Thể điệu trái đất hoang vu
là thứ rượu đen ẩn mật
bọn làm thơ thứ thiệt ủ men hàng tỷ năm ánh sáng và bóng tối trộn lẫn phôi pha và vĩnh cửu
trộn lẫn ngôn của lời và tiếng của lặng im.

Thể điệu trái đất hoang vu
là mặt trời câm
đâm xuyên trí nhớ rã nát
rừng cổ tích lay chuyển rãnh mây rúc vào tóc em thả gió
mùi vị thổ sinh ngất.

Hải Phương

San Jose, tháng mười 2009

                                                                                    









                              

Nhật ký viết ở San Jose





Nhật ký viết ở San Jose ngày tháng năm
ta thường hay làm biếng nhớ
không phải vì ta thường hay bỏ quên mình bất chợt
mà bởi vì giờ triết buồn không duyên cớ như tình yêu buổi sớm mai choàng mắt vội vã bỏ ra đi
các cửa sổ lớp học mọc linh hồn tiếng chim hót và đôi cánh bay
em rộn rã bước chân vui trên hè phố
mái tóc uốn cong vòng chân trời những mộng mị thơm ngát bánh lái tinh cầu thời con gái.

Nhật ký viết ở San Jose ngày tháng năm
ta thường hay làm biếng nhớ
không phải vì ta thường hay bỏ quên mình bất chợt
mà bởi vì trên cuộc hành trình ngỡ ngàng nhìn lại dấu ấn xa xưa mờ nhạt gam(me) màu thời gian ảo giác
chân dung em phức cảm dịu dàng cắt dọc đường nét trí tuệ thành những dòng sông mênh mang chảy ra biển
pho tượng mọc lá nguyên ngôn trong khu vườn cổ đại phác thảo giấc mơ vương phủ
ta bắt đầu làm nháp lại bài thơ viết tặng vương nữ bằng nét cọ bối rối ký âm lời hát tình yêu không đoạn cuối thuở vương triều sang bang thất quốc.

Nhật ký viết ở San Jose ngày tháng năm
ta thường hay làm biếng nhớ
không phải vì ta thường hay bỏ quên mình bất chợt
mà bởi vì ta luôn luôn nuốt trọng em (và cả nơi em ở)
để khỏi phải hò hẹn
không phải vì hẹn hò thường bao hàm lỗi hẹn
mà bởi vì ta nhiều khi (trong cơn mê) chính là cây trụ đèn tội nghiệp còn ở lại trên đường Nguyễn Thiện Thuật Saigon
ta hút hết một tủ thuốc lá đủ loại bày bán suốt ngày đêm
ăn cả một con trăng và các loại bánh trung thu đủ cỡ trưng bày trong tiệm của anh Ba Địa Hình cạnh quán cơm Nam Sơn bốc khói
như thể ta nguyệt thực em và chợ Bàn Cờ buổi trưa trời nóng hơn bốn mươi độ C
tháng tám ở San Jose cũng vậy
có ngày dự báo thời tiết nhảy lên con số hơn chín mươi độ F
ta cần thiết tái sinh một hải cảng gió
như Cầu Đá Nha Trang (chẳng hạn)
cần một buổi chiều mùa thu trên cầu Golden Gate ở San Francisco biển xanh vùng vịnh
cần một chiếc phà đưa em qua sông Hậu buổi tan học về những ngày giáp tết
lộng lẫy áo em bay trắng đôi bờ con nước lớn.

Nhật ký viết ở San Jose ngày tháng năm
ta thường hay làm biếng nhớ
không phải vì ta thường hay bỏ quên mình bất chợt
mà bởi vì vết chém óng ả của đêm ngọt lịm làm trái tim vữa nát cung trầm
không phải vì hôm qua nhật nguyệt xum xuê mở rộng cửa thời gian thênh thang huyệt lộ
mà bởi vì em sơ ý quên cài áo
gió hiển linh phe phẩy nhánh vai trần
mà bởi vì em ngày hôm qua bờ môi vòng phú lục xanh màu cỏ
ngày hôm nay đã một thuở ban sơ
ngày mai nữa đã ban sơ mấy thuở.

Nhật ký viết ở San Jose ngày tháng năm
ta thường hay làm biếng nhớ
không phải vì ta thường hay bỏ quên mình bất chợt
mà bởi vì buổi sáng treo thõng tác phẩm sơn dầu của Lê Thị Quế Hương và Trương Thị Thịnh
trên tường ấm những ly café nhỏ giọt sắc màu lóng lánh vị giác dễ chịu cùng với nhịp điệu luỹ thừa thời đại cách tân rướn tới.

Nhật ký viết ở San Jose hay ở đâu cũng vậy
khi ở Le Beau Rivage hay khi ở La Jolla Beach
ngày tháng năm lai láng
chiếc đồng hồ nhân sinh chạy hết tốc độ
đuổi theo em bước chân reo vui trên hè phố
cũng không phải chỗ ta ở đâm gai cư trú
mà bởi vì em mọc nhánh tồn lưu nguy nga cành lá biếc.


Hải Phương

Khi ở San Jose
tháng tám 2007


Chén máu chúa trên bàn tiệc nhân gian






Đêm qua nằm mơ uống cạn chén máu chúa trên bàn tiệc nhân gian
sáng nay điểm tâm giấc mơ thịnh soạn
không giống người viết sử điểm tâm quá khứ
ta điểm tâm em hồn xác tươi nguyên roi rói thì hiện tại
cụ thể bây giờ và ở đây thành phố cư ngụ với/cùng người khác
mâu thuẫn bình thường hay bất bình thường những sự kiện và những dấu hiệu nguồn cơn chưa/không rõ
sao giống như phút giây hạnh phúc điêu đứng của ta và em (nếu có)
của tâm linh và vật thể thân xác hoà tan thời kỳ sắc mầu đa đa suy thoái.

Đêm qua uống cạn chén máu chúa trên bàn tiệc nhân gian
sáng nay điểm tâm giấc mơ cấu trúc tầng cao ở chỗ cơ sở cảm xúc lập trình phần mềm mệnh đề tượng số ngôn ngữ sinh thái
em treo ngược khỏi vị trí đứng
khoả thân như bài thơ ly khai hoàn toàn ra khỏi chữ viết/dấu hiệu
như cây tuốt/ rụng/ cô đơn/ vong thân/ héo khô/ trụi lá
như đà cốt thép nối ngang bức tường đúc thô nhám/ vụng về/ ngăn cách
cứng đơ kiểu xây dựng hiện đại bỏ lửng nhịp rung mềm mại của gió và mặt trời xuyên nắng qua cửa sổ lớp học giờ triết hiện sinh nồng ấm.

Đêm qua uống cạn chén máu chúa trên bàn tiệc nhân gian
sáng nay điểm tâm giấc mơ diệu kỳ mở ra thơm lựng
tóc em ngàn năm mây bay từng sợi nhỏ trộn lẫn vôi vữa
cánh tay vòng ôm nồng nàn huyền khải được nung chín tới độ cứng kim cương nối nhịp cầu thép thế kỷ đa sự
nhưng hình như độ bền không bằng cây cầu khỉ qua nhà em bữa trước.

Sáng nay điểm tâm giấc mơ linh hiển
em đãi ta đã đời một bữa thơ nung chín
ta đãi ta no say một bữa uống cạn chén máu chúa bày biện trên bàn tiệc nhân gian
đời mời mọc tình yêu chứa chan đãi ta một bữa
còn mấy bữa có em son phấn màu xanh siêu thực lỏng
có người khác trang điểm phế tích tân cổ điển lộng lẫy rốn hở ngực phơi trần thời thượng
có ta
kẻ dự phần vừa mới buông súng dưới cờ theo lệnh
có tên đồ tể
kẻ dự phần vừa mới buông đao đã thành phật.

Sau cùng
em ném sợi dây thừng phức cảm neo ta giữa biển.

Hải Phương

khi ở san jose
tháng mười 2009