Tranh Hải Phương |
Ta chôn vùi nơi chốn
em ở chỗ rốn hở ngực phơi trần thời thượng
vũ trụ khép mở rơi
những hạt mưa giấu từ
mùa màng xưa
sản phẩm tạp kỷ
luân lưu nhiều lớp quá
khứ chưa cạn
nguồn suối chiêm bao
thổ ngơi em trầm tích
đáy hư không
chất chứa khả thể và
phân liệt của riêng em
mùi vị mê sảng của
gió.
Ta chôn vùi nơi chốn
em ở chỗ rốn hở ngực phơi trần thời thượng
di sản lập ngôn ký ức
về mùi da đàn bà
rất hiệp thông lịch sử
lịch sử thường hay viết
nháp
bởi mùi vị cũng cần tắm
gội
trang bị khứu giác thơ
sóng sánh thời đại da
màu tạp chủng.
Ta chôn vùi nơi chốn
em ở chỗ rốn hở ngực phơi trần thời thượng
rừng nguyên khai và những
chân trời lá mục
buổi tối mặt trăng vỡ
vụn ra và rớt xuống đáy biển
buổi sáng mặt trời
căng khô tỏa rộng
khởi hành bình minh
nhiệt đới nêm gia vị nắng
diễn trình em rực rã
ta hít cạn mùi lưu
vong mùi mẫn.
Ta chôn vùi nơi chốn
em ở chỗ rốn hở ngực phơi trần thời thượng
cả phòng triển lãm khỏa
thân lá
khu vườn dĩ vãng nhà
em chao chác tiếng chim gọi nhau về ríu rít
hạt giống tồn lắng nẩy
mầm trong đất ấm cựa mình rạn vỡ tiếng không lời
âm vang của biển sâu
hút.
Ta chôn vùi nơi chốn
em ở chỗ rốn hở ngực phơi trần thời thượng
tiếng nhạc tâm hồn vọng
lại trôi trên phiên khúc tuổi thơ
từ lúc em vén màn lên
có phải thời ta rong
chơi ở đại học hàng me sài- gòn bọn nam nữ sinh viên paris rất tự nhiên cởi truồng
chạy xuống phố đọc thơ tình yêu trộn lẫn hương cafésóng sánh giọt đen đặc mù mịt
khói thuốc lá và những giờ phút hôn mê như là tận thế.
Hải Phương
tháng bảy 2009, ở san
jose.
No comments:
Post a Comment