Trăng hôn mê dưới lá
ướt đẫm vùng trí nhớ ta mê lộ xanh xao
tiền kiếp đồi ngực em đài hoa thanh quí thời con gái no tròn giòng sữa lạ
mà vũ trụ ấy bát ngát hơi hướm người
Mẹ.
Còn miếng môi thì câm
khi chiếc hôn cắn lại
ngọc trong răng ứa mật tồn sinh
như một lần ta rong chơi đến đây
giữa cuộc đời này
ngày ngày truy lùng hạnh phúc
Em.
Dẫu một đời chỉ dành dụm vốn liếng để
thương yêu nhưng chưa bao giờ có đủ
bởi hạnh phúc thì chảy tan ra
như thứ mật đen đặc quánh nguy nga
đắng.
Mẹ-
Em- Thi- sĩ- chết- trong- thời- gian
còn thơ thì ở lại
còn hạnh phúc thì tan nhanh
như những nhánh sông mùa thu chở đầy lá
vàng dong buồm ra khơi cùng với rác rưởi và giọt lệ trầm tích nhát chém hư vô
Biển.Hải Phương
No comments:
Post a Comment