GIẢI TRÍ

Tuesday, January 5, 2016

Từ lúc em là mùa màng.



Chân dung Queen-HS.Trương thị Thịnh




1.
Từ lúc em chưa là mùa màng
em rắc chiếc lông ngỗng cuối cùng
cánh tay nguyên là những giòng sông mê man
con suối ngủ trên cao giòng sông chưa tuôn ra cửa
biển mềm mại bờ vai trần
biển làm thinh biển chưa sóng vổ
thạch động lạnh tanh chưa nhen nhúm lửa
đá chưa thuần nhịp ngũ âm quen
đất chưa ra bông
cây chưa v trái
tóc em chưa bay lồng lộng trời di cảo
môi em chưa son đỏ như màu son gạch non
n
ng chưa hôn mê tà áo lụa
mây cuộn tròn như tảng đá treo lửng lơ
rừng khai nguyên thở mùi u tịch
mùi thơm của đất mùa xuân chưa đến
ta tư lự đứng bên mép bờ thiên cổ.
Từ lúc em là mùa màng
em rắc chiếc lông ngỗng cuối cùng
ta theo em làm thơ
những bài thơ của những thi sĩ thứ thiệt ra hoa
rồi em là mưa
rồi em là nắng
rồi em là mây bay
rồi em là núi dựng
rồi em là gió nổi
rồi em là biển xôn xao
rồi em là đất đai
đất đai ươm mầm của mẹ
rồi em là mùa màng
rồi ta là chàng thợ gặt vụng về
được mùa bội thu hư vô.
Từ lúc em là mùa màng
em rắc chiếc lông ngỗng cuối cùng
mùa xuân là thơ
rồi em là địa cầu quay vòng quay thiên kỷ lạnh
rồi em là chim chở đầy cánh bay huyền khải trở lại
quê nhà
đìu hiu bên bờ suối thời gian
rồi em là lửa hóa thân cháy bùng
rồi em là nước dâng lên cánh đồng khô mùa hạn
rồi em là những cánh buồm căng đầy khát vọng mở
tung cánh gió
rồi em là lượt mây bay
mây bay tứ xứ
ta là chàng lãng tử tham lam vô tích sự
thu lượm đầy túi đam mê trái cây chưa kịp chín
cắn phạm của cải trần gian ứa mật rịn môi hôn.

2.
Từ lúc em là mùa màng
em rắc chiếc lông ngỗng cuối cùng
ta chạy hụt hơi theo em ra cửa biển nơi khu rừng
thùy dương ra bông biển hát xôn xao lời thơ của
John Keats (thi sĩ mà tên tuổi viết trên nước)
ta chạy hụt hơi theo em lên đỉnh thi sơn nơi ngừng
lại giây phút của nh
ng buổi chiều tà nơi rừng quế
hương tỏa mùi thơm lục bát nơi ta gặp Nguyễn Du
và Vương Thúy Kiều Lão Tử và Lý Bạch (Lý Bạch
bỏ uống rượu) uống chén trà sương buổi sớm mai lúc
bầy chim vừa thức dậy hát líu lo trong tóc em.
Từ lúc em là mùa màng
em rắc chiếc lông ngỗng cuối cùng
ta chạy hụt hơi theo em đến trường đại - học - hàng
- me ở đường Nguyễng Trung Trực ngấu nghiến thứ
cặn bà rác rưởi từ Platon đến Aristote từ Kant đến
Husserl từ Gabriel Marcel đến Merleau-Ponty từ
Karl Jasper đến Nietzsche từ Holderlin đến Jean-
Paul Sartre từ
William Faulkner đến Apollinaire từ
Socrate đến Khổng Tử từ Kim Mao Sư Vương Tạ
Tốn đến Mùa Thu Lá Bay từ Thích Ca đến Christ từ
hiện tượng đến siêu hình từ Maxism đến hiện sinh
truồng chạy từ ta đến em vong thân
ta chạy vòng vòng đến đường Nguyễn Thiện Thuật
bên chợ Bàn Cờ ngồi dựa lưng vào cây trụ đèn gọi
ly cà phê đen sóng sánh thứ mật đắng của thân phận
con người uống cạn để nhớ một thời học hành đua
đòi chữ nghĩa.
Từ lúc em là mùa màng
em rắc chiếc lông ngỗng cuối cùng
ta chạy theo em tht điên bát đảo thời lý lịch trích
ngang
ông nội ta theo đạo Gia Tô làm quan chức Tổng mê
gái đá gà cầm chầu đêm hát bội đọc Tứ Thư Ngũ
Kinh và thường xuyên nhóm làng về khuya cởi quần
lội qua sông ngủ với bà góa
cha ta có bằng Primaire dạy Cours Moyen Un
trường tiểu học đá banh đua xe đạp cũng mê gái
cũng đá gà cũng lội qua sông
bà nội ta lập quán trong làng xây cửa xây nhà mua
vườn mua ruộng
ruộng chưa cò bay thẳng cánh nhưng lúa đủ trăm bồ
ta vào chủng viện Francisco Xavier
thời chinh chiến cũng có một chút khói lửa chiến
trường để dẫu mai sau cát bụi phai mờ còn tiếc
thương đời lính.
Từ lúc em là mùa màng
ta chạy theo em thất điên bát đảo vào tù
ta chỉ là một người lính bình thường không đầu hàng
nhưng buông súng dưới cờ theo lệnh
các bạn ta Trảng Lớn - Kà Tum - Long Giao - Suối
Máu - Hoàng Liên Sơn - Lai Châu - Vĩnh Quang -
Vĩnh Phú - Hàm Tân - Thuận Hải... nước độc rừng
sâu khổ sai biệt xứ
các bạn ta Bá Di Thúc Tề thề không ăn cỏ nhà Chu
bèn lên núi chết
có kẻ từ chối vòng hoa Platon tặng bèn vượt biên
vượt biển
mười phần mt bảy còn ba điên điên dại dại
lương tâm nhân loại đóng cửa rút cầu
lòng nhân đạo biến thành khẩu hiệu quảng cáo
bọn T
n Thủy Hoàng đỏ chôn học trò đốt sách thánh
hiền khói tro bay đen nghìn nghịt hơn ba mươi năm
dài còn âm ỉ cháy

3.
Từ lúc em là mùa màng
ta chạy theo em hụt hơi thời thất quốc sang bang
đến Cali thất học mất dạy làm cu li
nhìn đỉnh núi tuyết trắng quanh năm bên hồ Lake Tahoe
ta thấy ta chỉ là thằng làm thơ vô danh mất quê nhà
lưu đày và rất côn đồ
và thơ
hành trình cô đơn trở lại hư vô
như "Mùa Gặt Hư Vô"
của Dương Kiền
và như Christ

"Pourquoi m'avez-vous abandonné?"

                                      Hải Phương




No comments:

Post a Comment