Thủ bút của Hải Phương |
từ khi yêu em ta mất hết trí khôn
từ khi vào thơ ta giàu thêm tưởng tượng
em và thơ trộn lẫn trong đời
em là thơ là xương là máu
là kỷ niệm là lâu đài là tình ái
là mây bay là cỏ rối quê nhà
là bè bạn cùng cây trụ đèn ở lại
từ khi yêu em ta không còn trí nhớ
từ khi vào thơ ta lạc giữa cung đình
ngôn ngữ mới không còn mùi vị nữa
ôi, thênh thang thạch động bướm hoa vàng!
từ khi yêu em ta là người điên
từ khi vào thơ ta là loài ốc biển
hát ngu ngơ trên bãi cát xa miền
nghe sóng vỗ mùa đông con triều dâng nước lớn
từ khi yêu em ta bỏ xứ ra đi
từ khi vào thơ ta là người lưu lạc
ta lang thang trên đỉnh núi mù sương
vào rừng cấm tìm giống nòi thuở trước
đã đọa đày, đã tai họa … ngàn năm
ta lạc vào thơ -- ta yêu thơ mãi mãi
ta lạc vào em -- xanh biếc một trời riêng
Hải Phương
ta lạc vào thơ -- ta yêu thơ mãi mãi
ta lạc vào em -- xanh biếc một trời riêng
Hải Phương
Tranh Hải Phương |
No comments:
Post a Comment