Lời biển ca trong hồn
ta thuở đó
Còn âm vang suốt cả một
đời người!
Tóc em dài những sợi tình
xõa rối
Nỗi buồn nào còn chớm nụ
xanh tươi ?
Thơ
không phải là hiến chương, không phải là tuyên ngôn của người làm thơ, cũng
không phải là thông điệp hoặc chân lý, nhưng có lẽ thơ là tất cả cho tình yêu của
con người, tất cả cho tình yêu đối với cuộc sống! Thơ của Hải Phương là như vậy.
Cho nên:"Biển ca và sợi tóc người tình"chỉ là một khối tình, một khối
tình duy nhất trong tâm hồn đa cảm của nhà thơ miền thùy dương cát trắng - Nha
Trang
Hải
Phương làm thơ từ khi anh còn là sinh viên trường Đại học Văn khoa Sài Gòn. Thơ
của anh đã đăng nhiều trên các tuần báo và tạp chí lúc bấy giờ, đã in thành tập.
Những
tập thơ ấy rất được nhiều người mến mộ, nhất là giới sinh viên học sinh. Cũng
là thơ tình, nhưng là thơ tình của tuổi thanh xuân, khi nhẹ nhàng trong sáng,
khi ngây ngất đê mê. Thơ của một thời yêu đương lãng mạn, như một Lamartine , một
Paul Verlaine hay gần gũi hơn - một Xuân Diệu Việt Nam chẳng hạn. Nói như vậy,
không phải thơ Hải Phương giống các thi sĩ ấy. Thơ Hải Phương là thơ Hải
Phương, có thi pháp riêng, có ngôn ngữ riêng, phong cách riêng, không nhầm lẫn
được
Từ
quê hương Việt Nam, Hải Phương mang tâm tình đó ra đi như một kẻ lãng tử, cũng
mang nỗi buồn trông về cố quốc. Nhưng:
Nỗi buồn nào cũng xanh
tươi
Như rừng biếc lá như lời
biển ca !
Nỗi
buồn cũng như niềm vui đều phát sinh từ cuộc sống. Thèm sống, khát sống cho nên
nhà thơ đã cảm nhận nỗi buồn như một sự sống xanh tươi trong cuộc đời mình:
Chao ôi một chút đời xa
vắng
Sống mãi mà chưa đã
khát thèm !
Bởi vậy
thơ trong "Biển ca” của Hải Phương
không có sấm chớp bão bùng, không có sóng gió gào thét, mà chỉ có những lời ca
dịu dàng, mơn trớn, đôi khi là lời tình tự vỗ về:
Biển còn hò hẹn xa khơi
Cho trăm con sóng lã
lơi lòng thuyền
Lời
ca của biển là lời ca của con tim Hải Phương. Con tim đó dịu dàng, đằm thắm,
con tim đó thiết tha với miền quê hương cát trắng của mình. Biển như một người
tình, đi đâu cũng nhớ về biển như chàng thủy thủ lâu ngày không nhìn thấy bóng
đại dương:
Trời thả chim về biển
xôn xao sóng
Đau lòng thuyền nên ta
mãi chao nghiêng
Hỡi đất - hỡi rừng - hỡi
thuyền - hỡi biển
Và em là như thể của ta
riêng!
Em và
sợi tóc của em chỉ là một. Yêu em không phải là yêu toàn thể con người em. Yêu
một phần nào đó của em thôi: ánh mắt, nụ cười, giọng nói, dáng đi và... sợi
tóc!
Biển
thì rộng lớn mênh mông, sợi tóc của em thì mong manh bé nhỏ. Hai hình tượng
trái ngược nhau nhưng chỉ có một tình yêu khắng khít. Nhà thơ đã đi vào cõi ảo
giác của tâm hồn mình:
Em còn đứng tựa mái
hiên
Gió xôn xao tóc đời
thêm dịu dàng !
Hoặc
Tình hôm nay muôn đời ở
lại
Tóc em buồn từng sợi
lênh đênh !
Ôi!
Nỗi buồn sao mà chơi vơi, mà da diếtdữ vậy. Hay là nỗi buồn của đất trời bao
la, của mây gió vật vờ, của biển khơi xa vắng, của núi rừng hoang vu, của những
đêm trăng ẩn hiện trên bãi cát vàng? Người thi sĩ mang dáng dấp của một chàng
lãng tử. Với mái tóc bồng bềnh, với đôi mắt xa xôi, chàng đi lang thang trong
cõi đời "ta - bà"này:
Tết này ta ở xa nhà
Cũng lơ láo lắm cũng
"ta bà"thế thôi!
Chàng đi - bây giờ chàng đã đi thật, đi như "một người tình buồn"!
Đến một tuổi nào đó - tuổi về già - chàng ngồi trên ghế đá công viên hải ngoại,
nhìn đàn chim bồ câu bay lên đáp xuống, những chiếc lá vàng lả tả rơi trên các
pho tượng trắng, chàng ngậm ngùi nhớ về cố quốc:
Hỡi đất - hỡi rừng - hỡi
thuyền - hỡi biển
Ta yêu người như yêu mỗi
trái tim
Trong mỗi trái tim có quê
hương yêu dấu
Nhớ khôn nguôi và mãi
mãi trông tìm !
Thơ của
Hải Phương là âm thanh, là nhịp điệu, là âm sắc của quê hương dân tộc:
Mẹ buồn có đứng ngoài
thềm
Em buồn có hát lời đêm
giã từ
Cha buồn - chắc cũng buồn
xưa
Nỗi buồn nay cũng đau vừa
đó em!
Và:
Biển còn gọi mãi rừng
thiêng
Trăm con sóng vỗ lòng
thuyền xôn xao !
Chuyện dòng sông ở nơi
nào ?
Chuyện đôi ta bỗng
trăng sao cuối trời !
Lời
thơ rất tự nhiên, tự nhiên như lời ca dao muôn thuở, như vẻ sầu tư cao diệu của
đất trời. Trong thế giới thi ca của Hải Phương, tôi tìm thấy nỗi buồn của con
người thời đại. Nỗi buồn Việt Nam - Nỗi buồn đó chạy dài trong âm thanh, trên
hình ảnh, buồn trong mỗi chữ mỗi câu như sự vuốt ve xa cũ đã mất không biết tự
bao giờ!
Saigon, tháng 4 - 1991
No comments:
Post a Comment