Mùa xuân ta nắng trên
đồi
mưa hoang phế tích
đêm ngồi tượng co
mùa xuân em biển hư
vô
triều con sổng vỗ bờ
xô bãi bày.
Mùa xuân ta trời mây
bay
uống lưng giòng cạn đất
say nhớ người
mùa xuân em hát không
lời
tồn lưu cuồng lũ đất
trời vọng âm.
thể ngơi ngai ngái hương trầm biển ca
mùa xuân em bước chân ra
một thiên thu với rộng tà áo bay.
Mùa xuân em nối vòng
tay
một càn khôn rộng ôm
đầy hư mê
mùa xuân em bước chân
về
rừng hoa dại tím
hương quê lạ thường.
Mùa xuân ta giữa dặm
trường
đất phơi nhật nguyệt trời sương khói
mờ
mùa xuân em áo như
thơ
một thiên thu rộng
rinh bờ cõi riêng.
Mùa xuân ta chút cuồng
điên
đứng trên núi hát âm rền biển xưa.
Hải Phương
đứng trên núi hát âm rền biển xưa.
Hải Phương
No comments:
Post a Comment