Khi mà ngọn
lửa vừa đủ độ nung chín tới mọi thứ
em bừng lên
môi hé mở
dòng điệu
mãnh liệt
cực kỳ dịu
dàng lãng mạn phiêu lãng trong / như / của thơ
là thứ ngôn
ngữ riêng được viết được nói được phát ra được câm lặng nín thinh được bày tỏ dấu
hiệu vô ngôn vô tướng vô hình vô mệnh vô lượng vô chung vô cùng yêu dấu
tất cả lấy
lại / giành giựt trong tay thần linh cất giữ bí mật nhiều thiên niên kỷ trong
chiếc gùi thần thoại đeo / mang trên lưng thằng gù trước thời đại chưa có chữ
viết.
Chiến thắng
này là của em
của bọn
thi sĩ thứ thiệt trong thế kỷ tình yêu hoang hóa.
Khi mà ngọn
lửa vừa đủ độ nung chín tới mọi thứ
em bừng lên
môi hé mở
người ơi /
bạn bè ơi / anh em ơi / cây trụ đèn còn ở lại sàigòn ơi / đại học hàng me ơi
thế kỷ ta ơi
trái đất
ta ơi
hãy đứng bật
dậy đi tới
không nhân
danh / bởi vì thường hay lạm dụng
không tuyên
ngôn / bởi vì thường hay hí lộng
không cầu
nguyện / bởi vì nguyện cầu là lương thực nguội lạnh của đời sau
chỉ cần hát
làm thơ tình
yêu
tán tỉnh mặt
trời nóng khát
với trái
tim hớn hở vô biên quay cuồng điên dại.
Khi mà ngọn
lửa vừa đủ độ nung chín tới mọi thứ
em bừng lên
môi hé mở
mặt trời
chìm trong biển em hòa tan chân lý vĩnh cửu
có phải thơ
là chân lý
là sự thật
đầu tiên và sau cùng
là phục
sinh
là hơi thở
là chết
là cấn thai
là treo cổ
là …tất cả
?
Khi mà ngọn
lửa vừa đủ độ nung chín tới mọi thứ
em bừng lên
môi hé mở
suối ngực
no đầy mở rộng nếp gấp dấu chỉ cội nguồn tiền kiếp
âm vực bản
lề xô đẩy hư không khát vỡ
cùng với hạt
giống thơ lung linh ủ mầm sơ sinh trong em lai láng thi-sĩ-chết-trong-thời-gian
sản phẩm của
nó thì vĩnh cửu
(hay cũng
chỉ là thứ nước ốc nhạt nhẽo vô vị thứ cặn bã rác rưởi giẻ rách phân bón thuốc
sát trùng…thì thật tình ta chưa nghĩ tới.)
Còn lại mỗi
một điều rất đẹp
Thi Sĩ Chết
Trong Thời Gian.
HẢI PHƯƠNG
khi ở sanjose
tháng mười một 2009
No comments:
Post a Comment