Người đeo kính đen là SVSQ Nguyễn Trần Kiềm bên cạnh SVSQ Hải Phương |
Những Cơn
Mưa Cuối Mùa
Chợt Đổ Xuống
Đồi Tăng
Nhơn Phú KBC
4100
Thư Tòa Soạn “ Những Lời Viết Thay Bạn
“
Khi anh Hải Phương, - người phụ trách tập đặc này san - , muốn tôi
đặt tên cho nó, tôi nhận lời mà trong đầu chưa có một ý kiến rõ rệt nào. Lúc ấy
khoảng đầu tháng 10/ 66, nghĩa là 7 tháng đã trôi qua đi trong quân trường nầy,
với nhiều cát bụi, nhiều nắng đến say người trong những giấc trưa ngoài đồi,
nhiều mưa trên poncho – những đêm có nhạc tango xa vắng ( thứ nhạc” triste - en
-soi”, như anh Phạm Quốc Phú trong Đại Đội 4 đã nói một lúc nào đó trong hội quán ) trùng với hơi café, khói thuốc lá,
và màu sắc trong hội quán, một thứ gì với nhiều điều buồn vui khó nói…
Và bây giờ, lúc tập đặc san này đến tay độc giả thì ngày rời quân trường
đã gần; nó mang tên”Dặm Trường”.
Dặm Trường. Tại sao? ! Dặm Trường là con đường dài, rất dài, là khó khăn
đã được khắc phục,
Là hiện tại luôn luôn đòi hỏi cảnh
giác, là chông gai sẽ đến phải vượt qua. Dặm Trường mặc nhiên gợi nên một dĩ
vãng chứa chất một tương lai. Với tất cả nội dung đó, Dặm Trường chính là ý thức
lao lung, làm sao cho con đường chúng ta đi có được một nội dung ý nghĩa, một
giá trị cho suốt cuộc hành trình…
Do đó, từ một ảnh tượng khởi đầu ( những cuộn thép gai như chân trời trên
bìa Nguyệt San Bộ Binh, ruộng đất quê hương cằn cỗi hun hút, và ngày tháng rã
tan không dấu tích như bụi cát,.. và người lính bộ binh vẫn tiến mạnh về phía
trước…), thoáng hiện lên 2 chữ Dặm Trường .
Đặc san như vậy là đã có tên, nhưng anh Hải Phương lại muốn tôi có vài
trang chung quanh 2 chữ đó. Tôi lại nhận lời, nhưng biết viết gì hơn nữa ? ! Vậy
thì hóa ra âm thanh và ngôn ngữ tự nó không đủ gợi nên trong tâm hồn chúng ta một
dẫn dụ ( suggestion ) có ý nghĩa hay sao ? Mà chúng ta ai lại không hiểu rằng
nghệ thuật, rằng ngôn từ thi ca đôi khị có thể diễn đạt hơn cả sự khúc chiết mạch
lạc của cả một hệ thống triết lý ( Anh Hải Phương là nhà thơ, hẳn anh phải biết
rõ điều này hơn ai hết..) Và, như thế, nhiều ngày lại qua đị, tôi vẫn chưa viết
được chữ nào.
Cho đến khi những buổi chiều ủ mây, những cơn mưa cuối mùa chợt đổ xuống,
gợi nhớ rất nhiều điều, và trên khoảng trũng suy tư nối liền dĩ vãng với tương lai, lại rõ nét 2 chữ Dặm Trường.
SVSQ NGUYỄN
TRẦN KIỀM
Khóa 22 SQTB Thủ Đức
Viết Thay
SVSQ HẢI PHƯƠNG
“ lá Thư Tòa Soạn “
KBC 4100
tháng 11/ 1966.